“Tàu đi rồi bố ơi, không quay lại được. Bác lái bảo chỉ đi thêm một đoạn nữa thôi…”

 

Buổi sáng hôm ấy, trời cao trong xanh đến lạ. Mặt biển Hạ Long phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ, soi chiếu từng tia nắng đầu ngày óng ánh như rắc vàng. Sóng không lớn, chỉ đủ vỗ nhẹ vào mạn tàu tạo ra âm thanh đều đặn, tựa nhịp tim của biển khơi. Cảnh vật đẹp đến nghẹn lời, và nếu ai đó bảo rằng một cơn bão dữ dội sắp ập đến, chắc chắn sẽ bị cho là kẻ hoang tưởng. Bởi vì vào buổi sáng ấy — chẳng ai có lý do để lo lắng.

Ông Thành đứng tựa lan can, hít đầy một hơi không khí mằn mặn mà trong lành, rồi quay sang vợ, cười nhẹ:
“Đáng lẽ mình phải đi từ năm ngoái rồi.”

Bà chỉ gật đầu, tay kéo chiếc khăn quàng cổ sặc sỡ mà cô cháu gái vừa tặng. Dưới ánh nắng, sắc màu của nó rực rỡ như cờ hội. Phía xa, Đức Minh – con trai ông – đang cầm máy ảnh chụp lia lịa. Bạn gái cậu, một cô gái nhỏ nhắn tên Phương, rạng rỡ trong chiếc váy trắng, đang chỉ tay về phía đảo Đầu Gỗ, nơi đàn chim hải âu bay rợp trời.

Trẻ con trong đoàn – đám cháu của ông Thành – thì líu ríu như đàn sẻ nâu, luôn miệng hỏi chú lái tàu về các hòn đảo, các truyền thuyết, những hang động đá vôi được ánh nắng chiếu rọi tạo thành những mảng sáng kỳ ảo.

Không khí trên tàu như một buổi họp mặt lớn: ấm áp, thân tình và tràn ngập tiếng cười.
Chuyến đi này được lên kế hoạch từ nhiều tháng trước, như một cách để gắn kết đại gia đình sau quãng thời gian dài bận rộn. Ai cũng hào hứng. Ông Thành, người ít khi nghỉ ngơi, cuối cùng cũng đồng ý buông bỏ công việc, tắt điện thoại, và sống đúng nghĩa cho mình một ngày.

Tàu chầm chậm lướt qua những vách đá phủ rêu xanh, len lỏi vào giữa các đảo nhỏ, nơi sóng biển rì rào kể chuyện muôn đời. Trên boong, bà Thành thỉnh thoảng lại mỉm cười, lặng lẽ nhìn các con cháu, ánh mắt bà dường như đang lưu giữ từng khoảnh khắc vào ký ứcChẳng ai biết rằng… chính trong khoảnh khắc bình yên đó, mầm mống của bi kịch đã len lỏi.

Khoảng 9 giờ sáng, ông Thành nhận ra trời có dấu hiệu lạ. Không phải vì biển động, cũng không vì sóng to. Chỉ là… một cảm giác bất an, mơ hồ, khiến ông đứng ngồi không yên.

Ông gọi điện cho Đức Minh – lúc đó tàu đã đi khá xa khỏi cảng – giọng lo lắng:
“Con nói người ta quay tàu về đi, bố thấy có cái gì không ổn.”

Minh trả lời, có chút bất ngờ nhưng vẫn giữ giọng trấn an:
“Tàu đi rồi bố ơi, không quay lại được. Bác lái bảo chỉ đi thêm một đoạn nữa thôi. Trời đang đẹp lắm mà.”

Ông Thành nhìn về phía xa chân trời – nơi mây bắt đầu dày đặc hơn, một vệt xám lặng lẽ bò ngang qua nền trời như một vết xước.

“Không được, phải quay lại…” – ông nói với chính mình, nhưng tiếng còi xe ở bến Hà Tu át cả tiếng lòng ông. Ông ngước lên – mây đang chuyển động nhanh hơn, và gió bắt đầu đổi hướng.

Chẳng ai nghe thấy tiếng cảnh báo vô hình của ông trời. Và rồi… chỉ vài chục phút sau, vùng trời Hạ Long không còn trong xanh nữa.

Mười phút sau cuộc gọi cuối cùng ấy, trời như đổi tính.

Đầu tiên là một làn gió lạnh quét qua vùng nước vốn đang phẳng lặng. Mặt biển gợn sóng lăn tăn, tưởng chừng chỉ là cơn gió bình thường đánh thức sự sống trong không gian thanh bình ấy. Nhưng rồi, từ phía xa, một dải mây đen dày đặc vươn dài như móng vuốt chầm chậm trườn tới, nuốt chửng ánh sáng ban mai.Trên tàu, tiếng cười nói bắt đầu nhỏ lại. Đức Minh ngẩng đầu nhìn trời, khẽ chau mày:
“Sao mây kéo nhanh vậy?”Phương nắm lấy tay Minh, hơi siết lại.
“Anh ơi… em thấy lạnh sống lưng.”

Đám trẻ con ngừng đùa nghịch. Một cơn gió mạnh bất ngờ giật bay chiếc nón của bé Mai – đứa cháu gái nhỏ nhất. Nó òa khóc. Tiếng khóc ấy – giữa một khoảng không dần im lặng – như chiếc kim chọc thủng tấm màn yên ả cuối cùng.

Rồi… đến lượt sấm vang lên. Không phải tiếng sấm bình thường – mà là thứ âm thanh khô khốc, dữ dội, như tiếng nứt của vòm trời. Một tia chớp bổ dọc xuống cách tàu chưa đầy trăm mét, làm mặt nước nổ tung như bị ai đó đấm thẳng từ trên cao.

Trên boong, bác lái tàu – vốn lạc quan và dạn dày sóng gió – lần đầu tiên gào lên:
“Mọi người vào khoang! Có lốc xoáy!”

Nhưng đã quá muộn.

Từ phía mạn phải, một cột nước khổng lồ bốc lên trời, xoay cuồng như một con quái vật bằng hơi nước, cuốn theo bọt trắng và cả tiếng gào thét của thiên nhiên. Lốc xoáy tràn đến, không chút báo trước, không chút nương tay.

Tàu chao nghiêng, rồi nghiêng nữa. Tiếng đồ đạc đổ vỡ, tiếng người gọi nhau trong hoảng loạn, tiếng va đập của cơ thể vào vách gỗ. Một chiếc vali văng khỏi lan can, rơi xuống biển, như một dấu hiệu cho thấy sự kiểm soát đã mất.

Rồi… con tàu lật úp.

Nước tràn vào khoang. Bóng tối bao phủ. Người chới với giữa vật thể, giữa tiếng nấc nghẹn và những bàn tay tuyệt vọng cố bấu víu vào bất kỳ thứ gì nổi được.Chẳng ai biết rằng… chính trong khoảnh khắc bình yên đó, mầm mống của bi kịch đã len lỏi.

Khoảng 9 giờ sáng, ông Thành nhận ra trời có dấu hiệu lạ. Không phải vì biển động, cũng không vì sóng to. Chỉ là… một cảm giác bất an, mơ hồ, khiến ông đứng ngồi không yên.

Ông gọi điện cho Đức Minh – lúc đó tàu đã đi khá xa khỏi cảng – giọng lo lắng:
“Con nói người ta quay tàu về đi, bố thấy có cái gì không ổn.”

Minh trả lời, có chút bất ngờ nhưng vẫn giữ giọng trấn an:
“Tàu đi rồi bố ơi, không quay lại được. Bác lái bảo chỉ đi thêm một đoạn nữa thôi. Trời đang đẹp lắm mà.”

Ông Thành nhìn về phía xa chân trời – nơi mây bắt đầu dày đặc hơn, một vệt xám lặng lẽ bò ngang qua nền trời như một vết xước.

“Không được, phải quay lại…” – ông nói với chính mình, nhưng tiếng còi xe ở bến Hà Tu át cả tiếng lòng ông. Ông ngước lên – mây đang chuyển động nhanh hơn, và gió bắt đầu đổi hướng.

Chẳng ai nghe thấy tiếng cảnh báo vô hình của ông trời. Và rồi… chỉ vài chục phút sau, vùng trời Hạ Long không còn trong xanh nữa.

Mười phút sau cuộc gọi cuối cùng ấy, trời như đổi tính.

Đầu tiên là một làn gió lạnh quét qua vùng nước vốn đang phẳng lặng. Mặt biển gợn sóng lăn tăn, tưởng chừng chỉ là cơn gió bình thường đánh thức sự sống trong không gian thanh bình ấy. Nhưng rồi, từ phía xa, một dải mây đen dày đặc vươn dài như móng vuốt chầm chậm trườn tới, nuốt chửng ánh sáng ban mai.Trên tàu, tiếng cười nói bắt đầu nhỏ lại. Đức Minh ngẩng đầu nhìn trời, khẽ chau mày:
“Sao mây kéo nhanh vậy?”Phương nắm lấy tay Minh, hơi siết lại.
“Anh ơi… em thấy lạnh sống lưng.”

Đám trẻ con ngừng đùa nghịch. Một cơn gió mạnh bất ngờ giật bay chiếc nón của bé Mai – đứa cháu gái nhỏ nhất. Nó òa khóc. Tiếng khóc ấy – giữa một khoảng không dần im lặng – như chiếc kim chọc thủng tấm màn yên ả cuối cùng.

Rồi… đến lượt sấm vang lên. Không phải tiếng sấm bình thường – mà là thứ âm thanh khô khốc, dữ dội, như tiếng nứt của vòm trời. Một tia chớp bổ dọc xuống cách tàu chưa đầy trăm mét, làm mặt nước nổ tung như bị ai đó đấm thẳng từ trên cao.

Trên boong, bác lái tàu – vốn lạc quan và dạn dày sóng gió – lần đầu tiên gào lên:
“Mọi người vào khoang! Có lốc xoáy!”

Nhưng đã quá muộn.

Từ phía mạn phải, một cột nước khổng lồ bốc lên trời, xoay cuồng như một con quái vật bằng hơi nước, cuốn theo bọt trắng và cả tiếng gào thét của thiên nhiên. Lốc xoáy tràn đến, không chút báo trước, không chút nương tay.

Tàu chao nghiêng, rồi nghiêng nữa. Tiếng đồ đạc đổ vỡ, tiếng người gọi nhau trong hoảng loạn, tiếng va đập của cơ thể vào vách gỗ. Một chiếc vali văng khỏi lan can, rơi xuống biển, như một dấu hiệu cho thấy sự kiểm soát đã mất.

Rồi… con tàu lật úp.

Nước tràn vào khoang. Bóng tối bao phủ. Người chới với giữa vật thể, giữa tiếng nấc nghẹn và những bàn tay tuyệt vọng cố bấu víu vào bất kỳ thứ gì nổi được.

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến

Đang ôm nhân tình ngủ thì con trai gọi điện: ‘Bố ơi mai mẹ lấy chồng đấy, bố có về dự không?’ Chồng ú ớ chạy về thì ch-ết s-ững

Có 3 cây này trong nhà thì bán nhà mà trả nợ cũng không hết, ai cũng đua nhau trồng, càng ngày chỉ càng nghèo thêm

Bộ ảпҺ Ьṓ và coп gáι cҺụp ở cùпg một ƌịa ƌιểm, cùпg một пgàү suṓt 40 пăm: Xem ƌếп ảпҺ cuṓι aι cũпg rưпg rưпg пước mắt

Đây là lý do bạn tuyệt đối không nên để chai nước trong xe ô tô

Hy hữu: N;;/ạn nhân sống sót 1 cách thần kỳ trong vụ c//hìm tàu, 30 giờ lênh đênh trên biển phải vớt cá c;;/hết để ăn

Những người n.ày tuyệt đối đừng ăn thịt chó dù thèm đến mấy

Nữ diễn viên buồn lấy kim cương ra đếm đã “bị b;ắ.t vì rửa t;iền cho đại gia”? Sự thật khiến khán giả rù;ng mì;nh

Sau khi đàn bà ngoại tình sẽ có 3 chỗ 'to ra', chồng nhìn thoáng qua là biết

Nữ nhà giáo 96 tuổi quyết tâm tuyệt thực suốt 4 ngày để “ra đi nhanh hơn”, để lại lời dạy cuối cùng đầy thấm thía cho các con

Kể từ tháng 1/2025: 5 cái tên này sẽ bị c/ấ/m đặt khi làm giấy khai sinh cho con, cha mẹ lưu ý kẻo bị phạt cực nặng