Đoàn nhà trai vừa mới bước vào cổng, mẹ cô dâu đã bĩu môi bảo: “Mới nhìn đã biết nghèo” nhưng bà không ngờ được trong 7 chiếc xe bán tải phía sau

Nhà tôi ở tận miền núi phía Bắc, quanh năm sống với ruộng nương, chăn nuôi.
Tôi quen cô ấy khi về xuôi học đại học, rồi làm cùng công ty.
Yêu nhau 3 năm, tôi chưa từng về nhà cô lấy một lần cơm tử tế.
Mẹ cô từ lần đầu gặp tôi đã lạnh tanh bảo:
Rồi cô mang bầu.
Dù tôi ngỏ lời cưới, nhưng bên nhà gái vẫn tỏ vẻ khinh khỉnh.
Đến ngày dạm ngõ, họ tiếp qua loa bằng đúng… 3 ly trà nguội.
Mẹ cô còn quay sang nói nhỏ (nhưng đủ để cả họ nhà tôi nghe):
Tôi nghe hết. Tôi cười. Không phản ứng gì.
Nhưng tôi ghi nhớ. Rất kỹ.
Ngày cưới, tôi mặc đúng bộ vest cũ – cái mà bà mẹ vợ từng dè bỉu là “giống bảo vệ đi lễ”.
9h sáng, tôi dẫn đầu đoàn nhà trai tới.
Chiếc xe đầu tiên là một chiếc Innova cũ, không bóng bẩy, không nổi bật.
Mẹ cô dâu vừa thấy đã hất mặt, mỉa mai:
Nhưng rồi 7 chiếc bán tải bọc thép từ từ tiến vào, nối đuôi nhau rầm rập như một đoàn công tác cấp cao.
Từng chiếc mở thùng sau, bên trong chất đầy những thứ khiến cả nhà gái há hốc mồm:
Xe đầu tiên: 50 cây vàng ròng, chia làm từng hộp nhỏ làm của hồi môn.
Xe thứ hai: 200 triệu tiền mặt lễ đen, đặt trong hòm kính.
Xe thứ ba: Tivi, tủ lạnh, điều hòa hàng hiệu, mỗi thứ vài chiếc.
Xe thứ tư: 60 cặp giò, 30 con lợn quay – tặng hàng xóm đã mỉa mai tôi ngày trước.
Xe thứ năm: Trang sức cưới bằng kim cương đặt riêng theo tên con gái bà.
Xe thứ sáu: Bảng hợp đồng nhà phố quận 1, đứng tên cô dâu.
Xe thứ bảy: Tờ giấy đỏ chót – danh sách các chi nhánh công ty tôi làm chủ trải dài từ Bắc vào Nam.
Tôi bước xuống xe cuối, không nói gì, chỉ khẽ cúi đầu chào mẹ vợ tương lai.
Lúc đó, bà ấy run tay, đánh rơi cả khay trầu.
Cô dâu từ trong nhà chạy ra, nắm lấy tay tôi.
Cả họ nhà gái nín thinh. Không ai dám ho he thêm một lời.
Từ sau đám cưới hôm đó, cả xóm nhà gái truyền nhau một câu: