Khinh mẹ chồng nghèo, con dâu ăn cơm gác chân lên ghế, bắt mẹ già ngồi đất, lúc mẹ công bố di chúc quỳ sụp gối nghe bà phán: ‘Cô bất hiếu nên không có phần’
Khinh mẹ chồng nghèo, con dâu ăn cơm gác chân lên ghế, bắt mẹ già ngồi đất, lúc mẹ công bố di chúc quỳ sụp gối nghe bà phán: ‘Cô bất hiếu nên không có phần’.
Ghét mẹ chồng nên lúc ở nhà với bà, Uyên toàn quát mắng và toàn cho mẹ chồng ăn cơm thừa canh cặn. Có hôm Uyên luộc một con cua to đùng, cô gác chân ngồi trên ghế ăn, để mặc mẹ chồng ngồi một mình dưới đất.
ảnh minh họa
Uyên nhìn bà mẹ chồng đã ngoài 70 đang nhặt mấy con kiến bò dưới đất đưa lên miệng thì hét lên:
– Trời ạ, kiến bò bẩn thế mà bà cũng ăn được. Tôi chịu bà rồi đấy.Nói rồi cô đẩy lại cho mẹ chồng bát cơm nguội với chút nước canh còn lại rồi bảo:
– Đây này, ăn đi, suốt ngày cái gì cũng bỏ vào mồm mà chả làm được tích sự gì. C.hết nhanh cho tôi đỡ khổ.Uyên ngúng nguẩy đi vào phòng ngủ nằm xem ti vi. Chả hiểu sao mẹ chồng cô lại nhanh lẫn đến thế. Hồi Uyên về làm dâu 2 năm trước, bà còn minh mẫn lắm, cô còn phải sợ bà một phép vì mẹ chồng cô trước cũng có vai vế, bà kinh doanh nhà hàng, là trụ cột kinh tế chính trong nhà. Có mấy lần Uyên cũng tức c.hết khi bị mẹ chồng mắng.
Thế nhưng 2 năm trở lại đây, bà lại lẫn một cách khủng khiếp. Vừa ăn cơm xong, bà đã gào rú đòi ăn tiếp và bảo Uyên bỏ đói mẹ chồng. Ngày nào cũng thế, bà đều ngồi giữa nhà nhặt kiến ăn. Uyên không đi làm, suốt ngày ngồi nhà nhìn cảnh đó thì điên lắm. Quần áo, đồ vật trong nhà bà cứ vứt bừa bãi khiến Uyên phải dọn dẹp mệt lử người.
Ghét mẹ chồng nên lúc ở nhà với bà, Uyên toàn quát mắng và toàn cho mẹ chồng ăn cơm thừa canh cặn. Có hôm Uyên luộc một con cua to đùng, cô gác chân ngồi trên ghế ăn, để mặc mẹ chồng ngồi một mình dưới đất, xong Uyên cười khẩy:– Bà muốn ăn không? Đây, cho cái vỏ này.
Nói rồi Uyên đưa cái chân cua cô đã nhằn hết thịt vứt vào tô cơm cho mẹ chồng mình. Bà thấy vậy cứ nhặt lên ăn, chả biết gì. Uyên thấy vậy ngồi rung đùi cười.Chồng Uyên bận việc cả ngày, anh giờ phải quản lý nhà hàng mẹ anh để lại. Thế nên mọi việc ở nhà do Uyên lo liệu hết. Uyên ở nhà chỉ lo dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, chăm mẹ chồng nhưng ngày nào cô cũng than thở với chồng đủ kiểu. Uyên bảo rằng mẹ chồng lẫn quá, có khi cho vào trại dưỡng lão chứ ở nhà cô vừa dọn xong đã vứt bừa bãi đồ ra. Chồng Uyên ít khi ăn cơm ở nhà và lúc nào có anh, Uyên cũng cho mẹ chồng ăn uống tử tế nên chồng cô không thể nào phát hiện ra việc làm của vợ.
Bữa đó Uyên có việc ra ngoài, dặn mẹ chồng ngồi yên ở trong nhà, cấm phá phách. Thế mà khi về nhà, thấy mọi thứ trong nhà đã lộn tùng phèo hết rồi. Nước mắm, dầu ăn, các thứ đều đổ lênh láng ra sàn còn mẹ chồng thì ngồi múc cơm ăn giữa sàn. Cái thảm cô mới mua đã bị mẹ chồng cô làm đổ hết cơm, mắm muối ra trông rất bẩn. Tức điên, Uyên lao tới cầm cái chổi phất trần quật vào người bà rồi hét:
– Bà đúng là muốn người khác tức c.hết mà. Sao tôi lại suốt ngày phải phục vụ bà thế này? C.hết đi.
Mẹ chồng Uyên bị đ.ánh bất ngờ, tô cơm vương vãi hết ra sàn, bà ứa nước mắt nhặt lên rồi khóc.Tối đó, chồng Uyên về ăn cơm. Đang dọn cơm ra, gắp mấy miếng thịt vào bát đưa cho mẹ chồng thì nghe bà bảo:– Thế cái tô cơm thừa canh cặn cô cho tôi ăn hằng ngày đâu rồi? Sao cứ hôm nào con trai tôi về là cô cho tôi ăn ngon thế?
Nghe vậy, Uyên trố mắt. Cô không tin vào tai mình nữa. Sau cả mấy tháng trời lẫn chả nói được câu nào ra hồn, giờ mẹ chồng cô lại cất tiếng rành rọt thế này?
(Ảnh minh họa)Uyên đang ngớ người thì mẹ chồng cô thủng thẳng đáp:– Mày không tin mẹ thì có thể xem lại những gì vợ mày đã làm với mẹ ở cái camera mẹ để trong phòng ấy. Còn cô, cứ tưởng cô là gái ngoan ai ngờ cô cũng ghê gớm.
Uyên điếng người, cả buổi tối hôm đó cô không nuốt nổi một hạt cơm nào. Đến khi ăn cơm xong, mẹ chồng cô bình thản bảo:
– Hôm nay công bố di chúc được rồi đó Vũ, mày gọi luật sư đến nhé, mẹ sửa lại mấy chỗ.
Nói xong mẹ chồng Uyên hất hàm sang phía cô:
– Cô bất hiếu nên không có số hưởng khoản t.iền 3 tỷ này.
Uyên há hốc mồm. Thì ra mẹ chồng cô đã dự định hết từ trước. Bà đã viết trong di chúc cho cô 3 tỷ nhưng sau thời gian thử lòng con dâu, thấy mình bị đối xử tệ bạc, bà đã thay đổi quyết định.
Uyên lúc này chỉ còn biết câm nín. Sau bữa tối hôm đó, Uyên tự động xách va li ra khỏi nhà vì không còn mặt mũi nào nhìn mặt chồng và mẹ chồng. Giá như cô đối xử tốt với mẹ chồng thì bây giờ mọi việc đã khác rồi.