“Đám cưới em mời người khác làm bố nhé, anh sợ bố em khiến người khác dị nghị” và cái kết.
Không ai ở trong cái hoàn cảnh của tôi, người ta sẽ không thể nào hiểu nổi cái điều tôi đã làm. Tôi rời bỏ mối tình kéo dài đến 12 năm của mình chỉ vì một câu nói mang tính tổn thương của anh dành cho bố.Năm tôi 10 t.uổi, bố tôi đi làm ở công xưởng và nơi đó bị cháy. Đám cháy may mắn không t.hiêu c.hết người bố yêu quý của tôi. Nhưng cũng chính từ đó ông có một vét sẹo dài và lớn trên mặt vì bị bỏng. Trước kia ông từng là người đàn ông nhìn nam tính và ưa nhìn, nhưng từ ngày bị vết sẹo lớn ấy bố tôi mặc cảm và tự ti nhiều lắm. Tôi và bố vẫn sống như thế, bố chỉ làm đan lát những đồ hàng mã, bố tôi khéo tay lắm. Hồi ấy tôi còn nhỏ, cái lúc đột ngột gương mặt bố biến dạng tôi cũng phải mất đến cả tháng mới có thể quen được với gương mặt mới của bố mình.
Theo năm tháng thì tôi cũng lớn khôn, bố con tôi vẫn thân thiết như ngày trước. Bố tôi một người đàn ông làm đến hai chức vụ, vừa làm bố và vừa làm mẹ của tôi. Tôi vào học đại học, phải xa cánh tay vững chắc của bố. Bố dặn tôi nhiều lắm: “Con gái thân một mình ở nơi đất khách quê người, phải ăn uống đầy đủ, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, không được để ốm và cứ tiêu thoải mái một chút, thiếu t.iền thì gọi về cho bố”. Bố tôi quay đi lau vội giọt nước mắt khi phải xa tôi, bố sống tình cảm và yêu thương tôi quá nhiều. Thế đấy, tình yêu của bố dành cho tôi như vậy đó, làm sao tôi có thể không tôn kính người đàn ông đó trong cuộc đời mình.
Chính vì tình yêu của bố nên tôi cũng là một đứa con ngoan. Trước giờ tôi chưa từng làm điều gì khiến bản thân phải xấu hổ, cũng chưa từng làm điều gì khiến bố buồn. Tôi có quen với một cậu bạn cùng huyện nhưng cậu ấy ở thị trấn, còn nhà tôi thì ở xã. Cũng được gọi là yêu nhau từ cái ngày tôi học lớp 10. Khi đó tôi vẫn còn trẻ con, nhưng nhìn thấy cậu công tử và cũng ga lăng lắm chỉ có thế là tôi gật đầu mà đâu có nghĩ gì nhiều.